Đôi Mắt Người Sơn Tây
Thơ: Quang Dũng
Phổ nhạc: Phạm Đình Chương
Hòa âm & phối khí: Phạm Duy Cường
Tiếng hát: Bích Liên
Gõ con chuột vào link dưới để nghe Bích Liên hát:
B/S Bích Liên (photo by Hoàng Khai Nhan)
Đôi Mắt Người Sơn Tây - Nàng Là Ai?Bài thơ Đôi Mắt Người Sơn Tây của Quang Dũng được người yêu thơ thuộc nằm lòng. Quang Dũng là nhà thơ thời tiền chiến có nhiều bài thơ hay và trữ tình như: "Tây Tiến," "Đôi bờ"... Nhưng "Đôi mắt người Sơn Tây" là một bài thơ được nhiều người ái mộ. Bài thơ như nói lên cuộc gặp gỡ đượm màu chia ly giữa nhà thơ với người con gái trong thời loạn lạc, một thoáng quen nhau và chia tay giã biệt, một cuộc tình buồn ngắn ngủi:
Em ở Thành Sơn chạy giặc về Như vậy người con gái này chắc hẳn ở Sơn Tây, và đã gặp nhà thơ? Nhưng nàng là ai, tên gì, làm gì, ở đâu? Nhiều giai thoại cho rằng Quang Dũng quen người con gái Pháp (vì có câu “Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương”?) nhưng Tây Phương cũng là địa danh của tỉnh Sơn Tây ngày ấy (nay là tỉnh Hà Tây) với ngôi chùa Tây Phương nổi tiếng (bài thơ "Mười Hai Vị La Hán ở chùa Tây Phương" của Huy Cận).
Trong lịch sử thi ca đã có nhiều thiếu nữ làm ngẩn ngơ bao người thưởng ngoạn, luôn cả các văn nhân thi sĩ như chuyện của nàng T.T.Kh tác giả bài “Hai Sắc Hoa Ti-Gôn,” hay hình ảnh người con gái trong “Tống Biệt Hành” của Thâm Tâm (...Em nhỏ thơ ngây đôi mắt biếc - gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay...) đã làm các nhà phê bình tốn bao nhiêu giấy mực. Thời kháng chiến ngoài những bài thơ trữ tình kể trên, Quang Dũng còn có những bài thơ khác cũng hay như bài "Những Làng Đi Qua":
Những làng trung đoàn ta đi qua Quang Dũng là người đa tài, có thời gian nhà thơ sống bằng nghề vẽ tranh, làm nhạc công cho gánh hát. Trong kháng chiến, có lần Quang Dũng tham dự cuộc triển lãm hội họa với bức tranh tựa đề: "Gốc Bàng." Ông còn soạn cả nhạc nữa, bài “Ba Vì Mờ Sương” được nhiều người hát trong thời kháng chiến:
Ba Vì mờ cao Trở lại chuyện người con gái Sơn Tây, theo nhạc sỹ Phạm Duy (bạn học của Quang Dũng ở trường Thăng Long Hà Nội, Quang Dũng ngồi sau Phạm Duy hai hàng ghế, người to con nhưng rất hiền) kể lại, lúc Quang Dũng còn là đại đội trưởng trung đoàn Tây Tiến đóng quân ở Hoà Bình... Vừa được nghỉ phép, về thăm gia đình ở Phùng thuộc tỉnh Sơn Tây, anh tạt qua nơi có tên là kinh Đào ở gần chợ Đại, thăm người tình cũ tên là Nhật. Người tình nầy, còn có một mỹ danh nữa là Akimi, nàng có hàng cà phê trong vùng cách mạng mà ông thường hay ghé uống. Nàng chính là người đẹp Sơn Tây, nguồn cảm hứng dạt dào cho Quang Dũng viết bài "Đôi Mắt Người Sơn Tây," ông đã tặng nàng bài thơ có câu:
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm Akimi Nhật sống cùng mẹ, trong cái quán nước đơn sơ nầy, nhà thơ thường hay lui tới, có lần Quang Dũng sáng tác ngay một bài thơ ca ngợi nàng và dán lên vách nứa:
Tóc như mây cuốn, mắt như thuyền (đây là bài thơ mới phát hiện sau nầy do chính bà Nhật – định cư ở Hoa Kỳ cung cấp). Qua thơ, người thưởng thức vẫn thấy một bóng hình đẹp, lãng mạn của người con gái, tuy rằng không thấy mặt. Có lần Phạm Duy cùng Quang Dũng đi xe đạp về chợ Neo, hai người chạy song song trên đường làng... Thi sĩ kể về mối tình của mình với người đẹp Akimi và đọc lên bài thơ tặng nàng:
Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai Sau nầy, chiến tranh lan rộng, Akimi theo mẹ về thành bỏ lại người xưa tan vỡ một mối tình. Tới 1954, nàng di cư vào Nam, sống ở Sài Gòn, một thời là kiều nữ của nhà hàng Tự Do. Đến 1975 sang Mỹ định cư. Nàng đi để lại cho Quang Dũng một nỗi nhớ ơ hờ chỉ biết:
Bên nầy đất nước nhớ thương nhau Bài thơ càng nổi tiếng như cồn ở Miền Nam, khi cố nhạc sỹ Phạm Đình Chương phổ nhạc qua cung thứ rất hay. Có người ngạc nhiên khi thấy ông phổ một lượt tới hai bài thơ trong đó: đoạn đầu ad lib lại lấy "Đôi Bờ," phần sau là phần chính, phổ từ bài "Đôi Mắt Người Sơn Tây," rất độc đáo, rất hiếm trong âm nhạc. Chính người đẹp Akimi, là nguồn cảm hứng dạt dào cho những bài thơ bất tử của Quang Dũng và Phạm Đình Chương là người có công đã chấp cánh tiếp cho thơ Quang Dũng bay cao, bay xa mãi trong lòng người...
Hai bài thơ của Quang Dũng:
Đôi Bờ
Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai?
Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự
Khói thuốc xanh dòng khơi lối xưa
Xa quá rồi em người mỗi ngả Quang Dũng.
Đôi Mắt người Sơn Tây
Em ở thành Sơn chạy giặc về
Vầng trán em mang trời quê hương
Mẹ tôi, em có gặp đâu không?
Từ độ thu về hoang bóng giặc
Đôi mắt người Sơn Tây
Bao giờ trở lại làng Bương Cấn
Bao giờ tôi gặp em lần nữa Quang Dũng. Nguyễn Duyên |
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!