Vào những năm 1966, 1967, tôi đã được hân hạnh gặp anh Phạm Văn Phú ở Đài Phát Thanh Sài Gòn. Những năm ấy anh Phú thường theo người anh ruột, Phạm Văn Hiến, đến ngâm thơ trong ban Tao Đàn do thi sĩ Đinh Hùng phụ trách. Lần nào đến đài anh cũng quần xanh áo trắng, đi ngâm thơ nhưng trên tay lúc nào cũng ôm cặp sách, dáng dấp rất thư sinh. Giọng ngâm của anh truyền cảm nên thi sĩ Đinh Hùng đã để ý đến anh một cách đặc biệt. Chúng tôi quen biết và là bạn với nhau từ đấy. (HKN) Hôm nay mời các bạn nghe giọng ngâm ngọt ngào của anh qua bài Dặn Anh Khói Sóng của anh Nguyễn Mạnh Trinh. Gõ con chuột vào video dưới để nghe: |
Dặn Anh Khói Sóng
Thơ Nguyễn Mạnh Trinh
Giọng ngâm: Phạm Văn Phú
Anh, rẽ thẳng ngôi em làn tóc xõa Không quanh co khuất khúc mối tình em Dù biển gió sẽ rối tung trăm ngả Anh vuốt ve cho giấc ngủ em mềm Anh, ru em lời ca dao mật ngọt Cho em quên cơn khát biển nhọc nhằn Nhìn thẳng mắt em chân trời hy vọng Cho mênh mông anh trán phẳng vết nhăn Anh, vuốt khẽ cho em tà áo mộng Khép sau lưng tia nắng đẹp phố phường Ô kìa anh tung tăng đôi bướm đẹp Ðang nô đùa bãi cỏ biếc quê hương Anh đọc nhỏ thơ anh lời dưới mộ Có phải em đang dần rã xác thân Có phải đang bập bềnh muôn khói sóng Ðường hải hành trăm lối dạt phân vân Anh, hãy hôn em bờ môi vời vợi Ấm vòng tay tà áo đẹp em đan Ðợt phiêu bạt gió bên trời tiếng gọi Ơi nụ cười sao đau xót vô vàn Anh, em đã vùi trong lòng biển thẳm Vèo cánh chim qua nhịp sóng đoạn trường Rêu xanh sẽ muôn đời xây nấm mộ Trái tim không ngưng nhịp đập quê hương. Nguyễn Mạnh Trinh |
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã ghi cảm tưởng!